Sáng ngày 19 tháng 1.
Tại Tỉnh Tugnia cách xa Đế đô 13 dặm về phía Nam là cung điện
Monacca, nơi ở của Hoàng thái tử Vinheim và cũng là con trai trưởng của Hoàng đế
Gerhardt I.
Vinheim là một người đàn ông cao ráo và luôn ăn mặc chỉnh tề.
Anh ta sở hữu mái tóc màu gạch và đôi mắt màu đỏ đậm - đặc trưng cao quý của Hoàng
tộc được di truyền từ cha mình. Mái tóc thẳng, rẽ mái, ngắn ngang cằm, ôm lấy
khuôn mặt chững chạch và nghiêm nghị của anh ta.
Đứng cạnh cửa sổ, Vinheim nhìn đoàn người đang chuẩn bị xe
ngựa. Lúc này, có một tiếng gọi cửa cất lên:
“Hoàng huynh, em vào được không?”
“Vào đi.”
Người bước vào là Nhị hoàng tử Gilles, đang sống và làm việc
tại điện Monacca như là cánh tay phải của Vinheim. Gilles có mái tóc màu gạch
dài quá vai, nhưng thừa hưởng đôi mắt màu tím từ mẹ. Gương mặt anh lúc nào cũng
tươi tắn, dáng người mảnh khảnh, cách ăn mặc phóng khoáng khi không làm việc.
“Em đến để xin phép anh trước khi đi, em đã hoàn thành những
thứ anh cần rồi.”
Vừa nói vừa cười, Gilles bưng đống giấy tờ đặt lên bàn làm
việc của Vinheim. Vinheim cầm một xấp lên đọc:
“Được rồi. Sẽ hơi vất vả vì thời gian này, tất cả các cổng dịch
chuyển trên toàn quốc đang ngưng hoạt động, nhẫn dịch chuyển Ianuae cũng bị làm
nhiễu không dùng được. À mà em ấy không đi cùng em sao?”
“Frorifel ấy ạ? Em ấy bảo muốn dạo quanh Đế đô nên đi trước
rồi.”
“Con bé vẫn còn ham vui lắm nhỉ?” Vinheim bật cười.
“Đúng nhỉ, haha.”
-----------------------------------------------------------------------------------------------------
Trong không khí náo nhiệt vào buổi sáng tại Đế đô Karlhert để
chuẩn bị cho lễ ra mắt lâu đài trên không Aerias, đôi mắt của dân chúng đầy
hoài nghi, họ bàn tán về kết quả của sự kiện lần này. Nào là: “Thể nào cũng thất bại thôi!”, “Họ lại dùng
tiền và công sức của chúng ta vào việc vô nghĩa rồi!”
Ở một cửa hàng bán đồ lưu niệm, đứa con trai nhìn vào tờ báo
rồi nói với người mẹ đang mải mê tám chuyện. Cậu bé hớn hở chỉ tay vào hình của
lâu đài:
“Mẹ ơi, con muốn được ngắm Aerias! Nếu ở quảng trường chúng
ta sẽ thấy rất rõ.”
“Chỗ đó dành cho quý tộc, dân thường chúng ta chỉ có thể thấy
nó bay ngang qua đây thôi, Zett.” Người mẹ nhíu mày, trả lời.
Cậu bé buồn bã bỏ tờ báo xuống. Rồi đột nhiên xuất hiện một
thiếu nữ xinh đẹp, mảnh mai, mặc bộ váy màu nâu dài quá đầu gối, thắt một chiếc
nơ ở cổ áo, đính kèm một viên ngọc lục bảo trên đó. Cô nàng sở hữu mái tóc màu
cam đỏ bồng bềnh dài ngang hông và đôi mắt màu đỏ hồng như trái Cherry ngọt
ngào, thu hút mọi ánh nhìn xung quanh cửa hàng. Người mẹ sốt sắng chạy ra tiếp
khách:
“Tiểu thư muốn mua gì ạ?”
Sau khi ngắm nghía một lượt, cô ta cười trả lời:
“Tôi lấy hai chiếc vòng tay khắc
chữ Aerias này.”
Mua xong, cô ấy quay sang xoa đầu cậu bé, nói với cậu:
“Em có thể ngắm nó thoái mái khi đứng ở quảng trường Kisane
gần hai tiếng nữa, lúc đó sẽ an toàn.”
“Hả?! Đừng có nói lung tung với thằng bé! Cô nghĩ đám hiệp
sĩ sẽ cho phép ư?” Người mẹ nghe được rồi nói lớn và kéo đứa con về phía mình.
“Vì đó là bí mật mà, tin hay không tùy vào bà chủ.” Cô ta bước
tới thì thầm với hai mẹ con rồi nháy mắt và bỏ đi.
Hai mẹ con ngạc nhiên, thấy vậy những người xung quanh tò mò
vội hỏi.
Cô ta chạy đến chỗ một anh chàng điển trai cao lớn, ăn mặc
sang trọng, bên hông trái đeo trường thanh kiếm với vỏ kiếm khắc hình một con
rồng bạc. Mái tóc anh ta có màu trắng, ngắn ngang vai, phần mái phải hất qua
một bên và đôi mắt màu xanh như trái chanh chín mọng. Trên vai anh ta là một
chú mèo trắng đang ngáp dài ngáp ngắn. Anh ta nhăn mặt tức giận:
“Người có biết mấy giờ rồi không mà còn rong chơi?”
Cô gái cười gượng trả lời:
“Vẫn còn kịp mà, đừng tức giận, Sion. ~”
“Sao cũng được, khẩn trương nào!”
“Ừ.”
Họ đến quảng trường Ohaflame - nơi lâu đài sắp cất cánh. Ôi
không, Aerias cất cánh mất rồi, cầu thang đang dần rút lên, cánh cửa đang dần
đóng lại.
“Bám chắc vào, Công chúa!!!”
Sion ôm lấy cô rồi nhảy lên cầu thang đang thu lại, để cô ấy
lên trước rồi anh ta nhanh chóng bước vào lâu đài trước khi cánh cửa đóng lại.
Họ đi dọc hành lang và vào cửa sau. Vào được rồi, Sion đặt hai tay lên đầu gối,
thở hổn hển:
“Xém chút nữa thì…”
Khi cô ta định hỏi anh có ổn không thì cả hai nhận thấy ánh
mắt của những người hầu đang nhìn chằm chằm vào họ. Trong bầu không khí yên lặng
đến khó chịu, Gilles đã phá vỡ nó. Anh ta vội vàng chạy đến, ôm lấy cô gái:
“May quá, em vẫn ổn, anh đã rất lo đấy! Bọn anh đã định thực
hiện kế hoạch mà không có em. Xin lỗi nhé, Frorifel!” Anh ta nói với giọng và
đôi mắt đầy lo lắng, rồi nắm lấy hai cánh tay của cô.
“Không sao đâu, anh Gil, là lỗi của em khi quá ham vui.” Cô
lắc đầu rồi đặt tay mình lên tay của Gilles.
Sion nghe vậy liền bĩu môi:
“Nếu vậy thì Người--”
“Nếu vậy thì con phải biết ý thức về thân phận và trách nhiệm
của mình hơn mới phải.” Một giọng nói nghiêm khắc gián đoạn.
(Hoàng hậu Bệ hạ?!)
Sion giật mình nhìn ra cửa ra vào phòng chờ - nơi họ đang đứng.
Mọi người đều hành lễ với người đó. Đó là Roselia, mẹ của Frorifel, còn được mệnh
danh là “Đóa hồng đỏ đẹp nhất Sunigtaina” hay “Rose Queen”, một trong Tam phu
nhân của Vua Gerhardt. Mái tóc rực đỏ được vận lên, giữ lại bởi chiếc vương miệng,
một lọn tóc xoăn dài xuống ngực. Đôi mắt màu xanh lục sắc sảo chết người ẩn dưới
hàng mi dài đen nhánh, bờ môi đỏ căng mọng cùng với bộ váy đỏ tươi được trang
trí bởi hoa hồng, càng điểm tô cho vẻ đẹp của cô ta. Sở dĩ Roselia có mặt trên
Aerias là vì cô ta đã tìm ra trang Akasha về nó.
Frorifel cúi đầu, đan tay vào nhau, nói:
“Con thành thật xin lỗi, Mẫu hậu. Nhưng chắc chắn con sẽ
hoàn thành công việc hôm nay thật tốt.”
“Đúng vậy, thưa Bệ hạ, Người không nên làm khó em ấy.”
Gilles bối rối, xin tha thứ cho Frorifel.
“Đây không phải là lần đầu tiên, nhưng được rồi...” Roselia
dùng tay phải che mặt, thở dài rồi kêu cô hầu gái đang đứng lo lắng đằng sau
mình. “Fiela.”
Đó là một cô gái với mái tóc xanh lam đậm, tết hai bím thành
hình nhẫn và đôi mắt màu hồng to tròn lấp lánh, xen lẫn chút sợ sệt.
“V-Vâng, thưa Bệ hạ.”
“C-Chúng ta mau đi sửa soạn thôi, Công chúa Điện hạ!” Fiela
vội vàng kéo tay Frorifel đi.
“Con xin phép.” Frorifel nói với Roselia.
Sau khi Hoàng hậu cùng những người hầu rời khỏi, Gilles và
Sion cùng thở phào nhẹ nhõm. Sau đó, Sion đi đến chỗ gửi thú nuôi để nhờ trông
chừng chú mèo của mình.
“Ngươi cứ nghỉ ngơi đã nhé, Dramia!”
-----------------------------------------------------------------------------------------------------
Mọi chuẩn bị đã hoàn thành, buổi lễ được bắt đầu. Rất nhiều
quan chức, quý tộc cùng phu nhân đến dự. Frorifel chính là người đại diện hôm
nay. Cô xuất hiện với bộ tóc được vận lên, giữ lại bởi chiếc vòng băng đô giả,
trong bộ váy màu hồng có cổ, dài xòe đến chân, xẻ phía trước từ đầu gối xuống,
được trang trí bởi ruy băng và hoa.
“Nhiệt liệt chào mừng quý vị đến với buổi lễ! Ta, Frorifel
Van Sunigtaina, Đệ tam công chúa của Sunigtaina, rất cảm ơn sự có mặt của quý vị
hôm nay. Như quý vị đã biết, công trình Aerias, sau bao nhiêu năm nghiên cứu cuối
cùng cũng được ra mắt. Mục đích của nó vừa để quý vị tham quan, giới thiệu các
công trình nghiên cứu mới của đất nước ta, và cũng như là để cho các nước lân
bang biết được tiềm lực vững mạnh của chúng ta.”
Frorifel ngưng một nhịp rồi nói tiếp:
“Từ giờ cho đến tối, quý vị không chỉ được tận hưởng bữa tiệc
mà còn được thử nghiệm các phát minh và nguồn năng lượng mới: Đá Fortunium của
Bộ Ma thuật và Giả kim thuật thay cho Holigumite. Và sau cùng bữa tiệc hãy tận
hưởng màn ‘bắn pháo hoa’ vô cùng đặc biệt.”
Các vị khách mời bên dưới không thể ngăn được sự phấn khích,
ai nấy đều ồ lên một tiếng rồi im lặng nghe Frorifel kết thúc phần giới thiệu.
“Về vấn đề an toàn, lâu đài được thiết kế để giảm thiểu thiệt
hại và hiệu ứng lan truyền của các đòn tấn công. Khi có chuyện xấu xảy ra, cổng
dịch chuyển sẽ được kích hoạt, chỉ quý vị có thể đi, kẻ địch không thể đến. Mọi
người sẽ được đưa đến cổng dịch chuyển hoặc phi thuyền để trở về quảng trường
Ohaflame an toàn. Hơn nữa, chúng ta cũng được bảo vệ bởi quân đội Đế đô mà dẫn
đầu là hai Hiệp sĩ Tinh Tú: Ngài Sion Draglens và ngài Leonardo Havert. Xin quý
vị hãy an tâm thưởng thức sự kiện hôm nay!”
Hai vị hiệp sĩ khi nghe nhắc đến tên mình, lập tức cúi đầu
chào mọi người. Hiệp sĩ Tinh Tú là mười hai hiệp sĩ ưu tú nhất đất nước được
chính Vua Gerhardt chọn, không phân biệt giới tính, tuổi tác, giai cấp, họ có sức
mạnh và kĩ thuật riêng không thể so sánh với nhau. Số của họ được xếp theo thứ
tự gia nhập. Sau khi cô kết thúc bài phát biểu, mọi người đều vỗ tay giòn dã. Phần
tiệc bắt đầu, Frorifel, Gilles cũng như Roselia đang vui vẻ trò chuyện với mọi
người:
“Đây là khu trưng bày các mô hình phương tiện được vận hành
bởi Fortunium: Phi thuyền và xe tự điều khiển…” Frorifel tươi cười giới thiệu
cho các phu nhân.
Các vật phẩm đều được đặt trên các bục trưng bày có thiết kế
đặc biệt sẽ tự động bảo vệ chúng khi có chuyện xảy ra.
Bên cạnh một cửa sổ, Sion đứng tựa người khoanh tay nhìn
Frorifel chăm chú.
“Sion… Sion Draglens!”
Một giọng nói lớn dần làm cắt đứt mạch suy nghĩ của anh ta.
“Á, hóa ra là anh, tiền bối Leo.”
Leonardo Havert – Hiệp sĩ Tinh Tú số 8, một anh chàng có tóc
nâu xoăn dài ngang cổ, đôi mắt xanh lục cụp xuống, thích mặc quân phục thay vì
trang phục dự tiệc. Một đàn anh tốt bụng, chững chạc, luôn động viên đàn em và
thuộc hạ. Anh ta tiến tới chỗ Sion với một nụ cười tinh nghịch:
“Làm gì mà đứng ngẩn người ra thế? À, tôi biết rồi, cậu đang
có suy nghĩ không chính đáng về ‘Công chúa của cậu’ nhỉ? ~” Leonardo cười nham
nhở.
Câu nói đùa của anh ta khiến Sion giật bắn.
“T-T-Tôi chỉ đang theo dõi để cô ấy không bị tấn công bất ngờ
thôi!”
“Đừng dối mình dối người nữa. Tôi hiểu mà. Hahahaha.”
Leonardo vừa nói vừa cười vừa vỗ vai Sion.
“Nhưng cậu nói không sai, trong sự kiện quan trọng thế này,
mọi người tuyệt đối không được lơ là cảnh giác. Thôi tôi đi tuần tra tiếp đây.”
“Cứ thoải mái.”
“À mà nếu phát hiện tên đầu sỏ, đừng giấu tôi ăn mảnh đấy!”
“Rồi rồi!”
“Còn nữa, nhớ bảo vệ 'Công chúa của cậu' cho tốt đấy! ~”
Leonardo quay lại nháy mắt rồi bỏ đi.
“Tha cho tôi đi!!!” Sion gục đầu xuống, lầm bầm và tự vò đầu
mình.
Ngay lúc đó, một bóng đen khả nghi đi về hướng nhà kho. Sion
lặng lẽ đi theo hắn.
“Ngài Draglens, ngài cũng có việc gì ở nhà kho ạ?” Đi được một
đoạn, hắn ta dừng lại nói với anh.
“…! À, Gilles Điện hạ nói ta đi lấy thêm Fortunium.” Sion
bình tĩnh để ứng biến và chuẩn bị vũ khí.
“Nhưng ‘ngài ấy’ nói với tôi điều ngược lại cơ...” Hắn nói bằng
giọng vô tư lự.
“Là sao?!” Sion hốt hoảng.
“Ý tôi là…”
{BANGGGGGGG!} Hắn ta búng tay một cái, cả nhà kho nổ tung.
-----------------------------------------------------------------------------------------------------
Trước đó vài phút, cậu bé ở cửa hàng lưu niệm cuối cùng đã
năn nỉ được mẹ để đến Kisane ngắm lâu đài Aerias. Ở đó cũng đã có vài người, họ
thì thầm với nhau: “Vậy là cô ta nói
đúng.”, “Sao ở đây lại chẳng có bóng dáng tên hiệp sĩ nào thế?”. Trong lúc
hai mẹ con đang ngạc nhiên định tiến lên thì một chiếc phi thuyền tàng hình lộ
diện ở quảng trường. Từ sau tòa nhà và bụi cây, đám hắc y nhân mặc áo choàng
trùm mũ, đeo mặt nạ có dấu chữ thập, tay cầm lưỡi hái, xuất hiện. Chúng leo lên
phi thuyền và bay đến chỗ lâu đài đang phát nổ trước sự sợ hãi của người dân
xung quanh.
“Là… là… Quân đoàn Lưỡi Hái!!!” Một người hét lên.
-----------------------------------------------------------------------------------------------------
Vụ nổ vừa kết thúc, mọi người hoảng loạn tìm lối thoát, các
vật phẩm đều tự động biến mất theo ánh sáng phát ra từ dưới bục trưng bày. Sau
tín hiệu được tạo ra từ vụ nổ lúc nãy, bọn áo đen xông vào lâu đài, nhắm thẳng
vào cửa chính rồi bắt đầu đe dọa những người đang rối trí. Một đội khác đột nhập
phòng điều khiển của các pháp sư.
“Chúng ta đến để mang những kẻ tội đồ đến địa ngục! Những kẻ
nhận thức được số mệnh của mình, hãy mau khuất phục!”
Vừa dứt lời, vài kẻ trong bọn chúng bị quấn và đâm bởi những
dây gai hoa hồng. Những tên khác bị Leonardo giết hết bằng chiếc rìu lửa của
mình.
“Bệ hạ, Điện hạ, xin hai người mau giúp họ đi lánh nạn. Các
hiệp sĩ, pháp sư và những người có thể chiến đấu, hãy ở lại với tôi!”
Roselia gật đầu, dùng đám dây gai và mê hương để tiêu diệt kẻ
địch tạo cơ hội cho Gilles dẫn mọi người trốn thoát.
“Bệ hạ, Người cùng một nửa số bọn họ đến cổng dịch chuyển,
thần sẽ dẫn phần còn lại đến chỗ chứa phi thuyền cứu nạn.” Gilles nói với
Roselia.
“Thiêu rụi bọn chúng!” Leonardo tạo ngọn lửa trên cây rìu của
mình để chém đôi kẻ địch.
(Rốt cuộc thì tên nhóc Sion đâu mất rồi?)
-----------------------------------------------------------------------------------------------------
Trong lúc Frorifel cố gắng chạy đến phòng điều khiển:
{XOẢNGGGGG!}
Một cái cửa sổ bằng thủy tinh của lâu đài bị đánh vỡ. Kẻ xuất
hiện là một hắc y nhân khác, mang chiếc áo choàng trùm mũ, tay cầm lưỡi hái hai
lưỡi, trang trí bởi những sợi dây bằng xương. Nhưng tên này lại đeo mặt nạ đầu
lâu.
(Không lẽ hắn là Hắc Tử Thần, tên cầm đầu của bọn Lưỡi
Hái?!)
“Ô la la, không ngờ mình lại gặp được mục tiêu sớm thế này.
Hân hạnh gặp mặt, Godine của mùa xuân! ~” Hắn ta nói bằng giọng bông đùa.
(Đường nào cũng không tránh khỏi.)
Godine - Hầu nữ của các nữ thần. Họ nắm giữ magia không ngừng
sinh sôi từ cơ thể, do được các nữ thần ban tặng. Họ có thể sống vài trăm năm
mà không bị già đi, cũng không chết vì bệnh tật hay những vết thương giống con
người. Nữ thần nào ban tặng cho họ năng lực nào thì Godine cũng sẽ được gọi
theo đó. Đặc biệt tất cả Godine đều có mối liên kết với Akasha, nó phát huy tùy
thời điểm của mỗi Godine.
(Mình nên tránh đánh nhau với hắn. Lưỡi hái của hắn, không,
hắn cho mình cảm giác rất kì lạ.)
“Ồ, có phải nàng đang tò mò về ta? Vậy sao không đi cùng ta?
Ta cũng có nhiều chuyện muốn nói với nàng.” Hắn chìa tay ra.
Dù không thấy mặt hắn, nhưng cô chắc chắn hắn đang làm bộ mặt
nham hiểm. Frorifel liếc nhìn xung quanh rồi trả lời:
“Rất cảm ơn, thưa quý ông. Nhưng ta không thể đi cùng kẻ đã
phá hoại công sức của chúng ta được.”
Cô vừa dứt lời, một bóng đen xuất hiện từ phía sau toan nuốt
chửng hắn. Frorifel muốn nhân cơ hội để chạy thoát. Một tinh linh dưới hình dạng
một cậu bé xuất hiện. Cậu ta có mái tóc màu xanh lá mạ duỗi hết ra sau, cặp mắt
màu lục thẫm không đồng tử, đôi tai nhọn, thân hình nhỏ nhắn, ngực trần xăm trổ
hoa lá, mặc chiếc quần ống thụng.
“Ta sẽ thay Frorie tiếp ngươi!”
“Nhờ em, Alden!”
Nhưng không, hắn ta nhanh chóng chém đứt cây ăn thịt người.
(Biết là hắn khó chết, mình cũng chỉ định làm hắn yếu đi để
Sion bắt sống. Nhưng dù là ai thì khi bị nuốt, ít nhất cũng sẽ trúng dịch độc
trên thành của Carni. Vậy mà hắn ta thoát được và chẳng có xây xước gì cả?!)
Frorifel sửng sốt nghĩ.
“Ta chủ quan quá rồi! Chất độc mãnh liệt như vậy nhưng tiếc
là không có tác dụng với ta. Giờ thì, nàng đã tặng ta một món quà nồng nhiệt đến
vậy, ta phải đáp trả thôi.”
Nói xong hắn ta lập tức tạo ra những cánh tay màu đen hướng
đến chỗ cô. Alden dùng một cái kén để bọc lấy cô nhưng không kịp. Ngay sau đó,
lưỡi hái hắn nhắm thẳng vào Frorifel.
{Keng!} Tiếng kim loại va chạm.
Người cứu cô là Sion trong bộ áo giáp rồng đang trầy xước của
mình, anh ta dùng toàn lực để hất tung đối phương bay vào tường.
“Công chúa, Người vẫn ổn chứ? Xin lỗi vì tôi đến muộn.”
“Tôi ổn, nhưng hắn…” Cô vừa nói vừa thoát khỏi cái kén, rồi
hướng ánh nhìn về Hắc Tử Thần.
“Á, tí nữa ta lỡ tay giết nàng ấy mất rồi. Cảm ơn ngài hiệp
sĩ nha!” Hắn ta đứng dậy như thể chẳng sao cả, cười chế nhạo hai người họ.
“Tôi sẽ bắt hắn lại, người mau đến cổng dịch chuyển đi.”
“Nhưng thế thì không được đâu!” Hắn đổi sang một giọng nói
rùng rợn.
<Ngàn Mũi Kim>
Sion hô xong, những mũi kim từ sàn và tường lao ra toan đâm
hắn.
<Hắc Dịch Thể>
Nhưng cơ thể hắn ta tan chảy thành một chất lỏng màu đen trốn
thoát khỏi những mũi kim sắc bén. Sau đó, hắn hoàn hình và bao phủ hắc ma thuật
lên lưỡi hái, rồi giáng một đón mạnh vào thanh kiếm của Sion. Tốc độ và sức mạnh
hai bên là ngang bằng nhau, người này ra đòn người kia lại đỡ được, rồi chuyển
sang phản công. Vũ khí hai bên nhắm đến cổ đối phương đã bị đánh chệch và sượt
qua vai.
“Vẫn chưa đã chút nào đâu, ngài hiệp sĩ!”
Sion càng chém nhiều lần vào lưỡi hái của hắn, hắc ma thuật
càng lấn sang thanh kiếm và bộ giáp của anh ta.
(Nó đang ăn magia của mình?! Phải nhanh chóng kết thúc và nhờ
Công chúa thanh tẩy Ajdar.)
<Kim Vọng>
Lúc này, khi hai thứ vũ khí chạm nhau, một âm thanh vô cùng
khó chịu vang lên, đẩy Hắc Tử Thần xa ra.
<Thay Đổi Trọng Lượng>
Sion vung kiếm tấn công một lần nữa. Anh ta dùng ma pháp để
tăng trọng lực tác dụng lên thanh kiếm và giảm trọng lực tác dụng lên lưỡi hái,
cố đè gãy nó trước khi hắc ma thuật chiếm giữ Ajdar. Giữa cuộc chiến sức mạnh của
hai người đàn ông thì một tiếng nổ lớn làm rung cả mặt sàn, rồi tiếng chuông
báo động kêu lên:
||Phòng điều khiển đã bị vô hiệu hóa! Những ai còn sống sót
lập tức đến cửa thoát hiểm!||
“Fufufu, hết giờ chơi rồi.”
Trong cơn địa chấn, hắn ta đã thoát khỏi thanh kiếm của Sion
tự khi nào. Sion khi nhận ra thì thanh kiếm đã nặng nề cắm thẳng xuống đất. Hắn
ta toan chạy tới cửa sổ để trốn thoát nhưng bỗng quay lưng lại.
“Lần tới lại cùng chơi nữa nhé, ta có rất rất nhiều chuyện để
nói với hai người, Frorie và Sion!” Rồi hắn ta nhân cơ hội gieo mình xuống.
Trong một giây, hai người họ khựng lại một cách kì lạ như thể
bị hình bóng nào đó giữ lại. Khi lao đến cửa thì hắn đã biến mất dạng. Frorifel
chữa thương cho Sion, thanh tẩy thanh kiếm Ajdar, rồi anh nhanh chóng thu kiếm
lại.
“Dramia.”
Sau khi hóa giải bộ giáp và thanh kiếm, Sion gọi một con rồng
giáp bạc bay đến, cứu hai người họ khỏi lâu đài sắp rơi. Nó chính là hình dạng
thật của chú mèo đi cùng Sion.
“Nguy rồi, không biết còn người trong đó không, nhưng cứ đà
này, dù điều khiển được thì khi hết nguyên liệu, Aerias sẽ đâm xuống thành phố
mất.” Frorifel nhìn Sion.
“Nếu Dramia đủ to lớn và đủ sức thì chúng ta có thể để nó ôm
lấy Aerias. Người không tạo ra loại cây nào ăn được nó sao?”
“Làm gì có chứ?!”
“Chết tiệt! Mấy gã pháp sư đâu hết rồi... *thở dốc* … <Giảm
Trọng Lượng> ... *thở dốc* … Mình sắp cạn magia rồi.”
Với ma pháp lần này, anh ta làm cho lâu đài, chính xác là
các vật làm bằng kim loại bên trong lơ lửng một chút, thậm chí là bay ra ngoài.
Frorifel vừa truyền magia cho Sion, vừa vắt óc suy nghĩ.
“…! ‘Pháo hoa’! Pháo đại bác của của lâu đài!”
“Tôi hiểu rồi, Công chúa!” Sion mắt tròn xoe rồi hiểu ý gật
đầu.
Sion vào lại lâu đài thì phát hiện một lỗ hổng trên vách tường
phòng điều khiển và thấy xác của các pháp sư lẫn bọn áo đen. Trong đó có xác một
pháp sư nằm cạnh nút báo động dính đầy máu.
(Lâu đài vẫn đang được tự động điều khiển. Vậy tiếng nổ vừa
nãy không phải ở phòng điều khiển mà ở bên mạn gần đây. Người này hẳn đã cố bấm
nút báo động sau khi tiếng nổ xảy ra.)
Trên bàn điều khiển, nút gửi tín hiệu cầu cứu đã bị phá hủy.
Có một con hình nhân được ghi “Ảo ảnh” lên mặt ở gần đó. Sion ngớ ra một giây
như nhận ra điều gì, rồi kiểm tra các thiết bị điều khiển và tìm được nút kích
hoạt pháo đại bác đang thử nghiệm.
Lúc này đây, dân chúng Đế đô đang sợ hãi cùng cực, người thì
chạy tán loạn, người thì chắp tay cầu nguyện, người thì lấy thân mình ra để bảo
vệ người thân. Trong khi ai nấy đều nhắm mắt, bịt tai, chuẩn bị cho tai hoạ sắp
đến, cậu bé Zett lại không ngăn nổi sự tò mò của mình. Khi cậu mở một một mắt
và lắng tai nghe:
"... Cái gì kia?!"
||Đại bác khai hoả!||
Với bên còn lại chưa bị hỏng, cánh cửa ở hông mở ra như bông
hoa đang nở, nhiều khẩu pháo nằm liền kề nhau như nhị hoa bắt đầu lộ ra. Sion
kích hoạt nút bấm để tạo ra những cú bắn mạnh nhất, tạo lực đẩy lâu đài ra xa
thành phố. Pháo bắn ra từ các khẩu đại bác tạo thành một chùm sáng rồi tan biến
thành từng hạt nhỏ vào không trung.
"Đ-Đẹp quá! ... Chúng ta được cứu rồi chăng?" Người
dân bên dưới bắt đầu hướng về phía hi vọng cuối cùng.
(Tiếp theo phải chờ cho đến điểm đáp thích hợp. Tạo hình? Đổi
quỹ đạo? Rốt cuộc nút hạ cánh ở đâu? Chết tiệt! Nó cũng hư luôn rồi!)
“Còn chút nữa là được rồi.” Frorifel cầu nguyện.
Họ cố gắng giữ Aerias cho đến khi nó gần trôi tới vùng đất
trống cạnh quảng trường Kisane. Nhưng mọi nút bấm đều hỏng, không thể tiếp đất.
Trước khi nó nổ thêm nữa, Alden đưa Sion ra ngoài bằng dây leo rồi đặt lên lưng
Dramia. May thay, đội pháp sư cứu viện cuối cùng đã xuất hiện và dùng ma pháp
ngưng đọng sự chuyển động của Aerias, chuyển nó xuống sân đáp dự trữ ở quảng
trường Kisane.
Từ một lâu đài lộng lẫy, giờ đây đã thành lâu đài thảm kịch.
Nhưng ngoài bọn áo đen và các binh sĩ, pháp sư trên lâu đài thì không có quý tộc
hay dân thường nào thiệt mạng. Các vật phẩm cũng được mang về an toàn.
END MEMOIR 1
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét