Chiều 20 tháng 1 năm 692.
Sau sự kiện Aerias, một cuộc họp của Hoàng tộc và Nội các được
tổ chức tại điện Eastinburg. Các Hiệp sĩ Tinh Tú và những người liên quan trừ
Frorifel đều có mặt.
Cung điện Eastinburg nằm ở Đế đô Karlhert về phía Đông Bắc của
Sunigtaina. Đây là cung điện Hoàng gia lớn nhất và lâu đời nhất của đất nước
này. Nó đã có từ thời Hoàng đế Karlhert – vị Vua đầu tiên của Đế quốc Fenice, tức
Sunigtaina trước đây, đến bây giờ nó đã được tu sửa rất nhiều. Các phòng đều
dùng ma pháp bảo hộ. Eastinburg được bảo vệ bởi một kết giới mạnh mẽ do các
pháp sư tạo lập và duy trì. Để can thiệp vào kết cấu cung điện qua viên hồng ngọc
trong phòng cấm phải có lệnh từ nhà vua được nó công nhận, nếu nhà vua bị điều
khiển cũng không được. Bản thân viên hồng ngọc có ý thức, sẽ lập mê cung, đảo lộn
các căn phòng để bảo vệ mình khỏi kẻ gian. Nó cũng ẩn chứa một uy lực khủng khiếp
có thể đàn áp chúng.
“RỐT CUỘC TRONG LÚC BỌN CHÚNG TẤN CÔNG CÁC NGƯƠI ĐÃ LÀM GÌ?!”
Một tiếng hét lớn và tiếng đập bàn giận dữ. Chủ nhân của
chúng là Vua Gerhardt - người vừa mới trở về sau nửa năm chinh chiến và tạm đàn
áp Liên minh các nước chống Đế quốc, để lại quốc sự cho Nội các lo liệu. Ông ta
đã vực dậy Đế quốc này sau những đời vua ăn chơi sa đọa, khiến đất nước suy
thoái và đứng trước nguy cơ bị xâm lược. Ông ta tự hào rằng mình đang đưa Sunigtaina
một lần nữa lại bước trên con đường vinh quang mà vị Vua tài ba Karlhert đã dẫn
dắt Fenice.
“Bệ hạ, xin hãy bình tĩnh, hẳn họ phải có lí do cho việc
này.” Hoàng hậu Roselia trấn tĩnh Gerhardt.
Người trả lời là Mathias Scarther - Đội trưởng Đội pháp sư Hoàng
gia:
“Vâng, chúng thần có tội rất lớn. Chúng thần vẫn quan sát
qua gương ma thuật và thấy mọi việc đều bình thường. Mãi đến lúc có tín hiệu đại
bác khai hỏa, chúng thần mới thấy khác biệt với mọi thứ được phản ánh trong
gương và nhanh chóng kiểm tra. Hơn nữa, trước đó cũng không có tín hiệu cầu cứu
nào từ phòng điều khiển. Quân đoàn Lưỡi Hái đã phá nút bấm.”
“Nghĩa là bọn chúng có thể qua mặt được các ngươi – Đội pháp
sư Hoàng gia ư?” Nhà vua tiếp tục tra hỏi với giọng đầy tức giận.
“Chúng thần đã thảm bại khi quá tin vào khả năng của mình để
rồi trúng một ma pháp ảo ảnh như vậy. Chúng thần sẽ tuân theo mọi sự trừng phạt
của Người.”
Lúc Gerhardt đang cau mày, một tiếng nói cất lên:
“Cho phép thần được nói, thưa Bệ hạ.” Người vừa nói là thủ
tướng William Clinder, khoang tay suy nghĩ nãy giờ. Gerhardt ra hiệu cho phép.
“Vẫn không thể phủ nhận là kẻ địch mạnh hơn so với những gì
chúng ta tưởng đúng không?”
“Đúng vậy, thưa Phụ hoàng. Nếu giờ chúng ta trừng phạt họ,
không chỉ mất thêm lực lượng quan trọng mà còn rơi vào bẫy của kẻ địch. Xin Phụ
hoàng hãy suy xét thật cẩn thận.” Gilles phát biểu.
“Dù đây là một kế hoạch mạo hiểm, nhưng không có bất kì thiệt
hại nào về người dân, các quý tộc và vật phẩm. Nếu họ không đến thì rất có thể
thiệt hại lên đến cả Đế đô rồi.” Roselia tiếp lời.
Sau khi nghe đủ mọi lời lẽ, Gerhardt tuyên bố:
“Những điều mà các ngươi nói không sai. Được, ta sẽ cho Đội
pháp sư Hoàng gia cơ hội chuộc tội, lo mà tìm hiểu cho tốt! Nên nhớ sẽ không có
lần thứ hai đâu!” Gerhardt vừa nói với giọng nghiêm khắc vừa nhìn các pháp sư một
cách đáng sợ.
“Tạ ơn Bệ hạ.” Mathias cúi đầu trả lời.
“Vậy thì tiếp tục bằng bản báo cáo của con đi, Gilles.”
“Vâng, tôi sẽ phổ biến theo thứ tự của kế hoạch. Đầu tiên, như
Hoàng hậu Bệ hạ nói, chúng ta đã không để xảy ra bất kỳ thương vong nào về quý
tộc hay dân thường. Các phát minh đều được đem về kịp thời. Việc phát hiện kẻ đột
nhập và sơ tán dù diễn ra chậm nhưng vẫn an toàn đến phút cuối cùng. Còn về
Aerias, bị hỏng khá nặng và đang được tu sửa. Thứ hai, chúng ta đã thành công
trong việc dụ dỗ Quân đoàn Lưỡi Hái đến mai phục ở Kisane; tiêu diệt được hai
phần ba kẻ địch; đã chạm trán với Hắc Tử Thần và có thêm thông tin về hắn. Chúng
ta đã bắt sống một số tên để tra khảo, nhưng khi áp giải về, bọn chúng đều
không còn thở nữa. Đây rất có khả năng là Hắc Tử Thần đã giết người diệt khẩu.
Đã từng giao chiến với hắn, ngài có ý kiến gì không, ngài Draglens?”
“Trong trận chiến trên Aerias, thần nhận thấy Hắc Tử Thần
chưa hề nghiêm túc, cảm giác nhiều lúc hắn cố tình hứng đòn. Dẫu vậy ma lực hắc
ám của hắn kinh khủng đến nỗi, thần cảm thấy nếu lơ là một chút thì linh hồn sẽ
bị nuốt chửng.” Sion nói.
“Nhưng có một vấn đề khác là tại sao phòng điều khiển cũng
phát hiện rất muộn và họ thậm chí bị giết trước khi gửi tín hiệu cầu cứu?”
Gilles tiếp tục.
“Số 8 và số 11, hai người có ý kiến gì không?”
“Thần chỉ kịp tiêu diệt bọn chúng trước khi thoát, xin thứ lỗi
thần không biết gì thêm.” Leonardo nói với khuôn mặt bất lực.
“Được rồi.”
“Về việc này thần xin nói nhưng điều thần biết.” Sion giơ
tay phát biểu.
“Nói đi, số 11.” Gerhardt cho phép anh.
Sion đứng lên trình bày.
“Thần đã bám theo tên nội gián cho đến khi vụ nổ đầu tiên xảy
ra. Đó là một vụ nổ lớn đến nỗi kết giới để chống vụ nổ lan ra cũng bị phá hủy.
Thần buộc phải dùng sức mạnh của mình để chặn nó lại. Sau khi kết thúc, thần đã
phát hiện ra một thứ.”
Sion đặt một con hình nhân có ghi chữ “Con người” trên mặt
lên trên bàn.
“Nó là ngòi nổ sao?” Clinder hỏi.
“Thần đã hỏi các ngài pháp sư nhưng họ nói đây chỉ là hình
nhân thế mạng.”
“Vậy thì sao?” Gerhardt nom vẻ nghiêm trọng.
“Thưa Bệ hạ, chúng thần đã phát hiện ra gốc của một quả bom
được ếm ma pháp nổ khi có tín hiệu và những con hình nhân giống vậy ở chỗ xảy
ra vụ nổ và phòng điều khiển ngay sau đó. Chúng được ếm thuật tàng hình hoặc cả
thuật ảo ảnh nữa.”
Mathias nói và đưa hai con hình nhân khác ra, trên mặt chúng
có ghi chữ: “Tàng hình”, “Ảo ảnh”.
“Ý ngài là các pháp sư có thể cũng đã bị đánh lừa trong thuật
ảo ảnh cho đến khi bọn họ bị tấn công?” Roselia điềm tĩnh hỏi.
“Như Hoàng hậu Bệ hạ nói, ảo ảnh thuật này có thể đánh lừa
được cả giác quan và trực giác. Nó là một ma pháp cực kì mạnh và phức tạp.” Mathias
trả lời.
“Quân Lưỡi Hái hẳn có một pháp sư rất mạnh đứng đằng sau.
Nhưng tại sao lại thực hiện kế hoạch rườm rà như vậy? Chúng muốn dùng sự kiện lần
này để đánh lạc hướng chúng ta hay sao?” Gilles đặt ra câu hỏi với một biểu cảm
khó chịu hiếm thấy.
Sau một khoảng khắc im ắng, Gerhardt lên tiếng:
“Roselia, Gilles, Frorifel, Sion Draglens và Leonardo
Havert, những người khác có công trong việc đánh chặn kẻ địch và bảo vệ người
dân cũng sẽ được tuyên dương và khen thưởng. Gia đình của những người chiến đấu
và tử vong sẽ nhận phần thưởng đền bù.”
“Tạ ơn Bệ hạ!”
“Còn một việc nữa mà mọi người đang chờ Người nói, thưa Bệ hạ.”
Câu nói của Roselia làm mọi người hướng sự chú ý về Gerhardt.
“Ý nàng là bức thư đe dọa về Godine?” Gerhardt hỏi thẳng
ngay khi không còn điều gì để giấu.
“Đúng thế. Nó liên quan đến một thành viên của Hoàng thất
nên rất quan trọng ạ.”
“Về việc đó, không có gì phải sợ. Các Hiệp sĩ Tinh Tú, các
ngươi phải thực hiện tốt việc điều tra và bảo vệ. Đội pháp sư các ngươi nhất định
phải tìm ra sức mạnh và động cơ thật sự của quân Lưỡi Hái. Gửi tin đến các Thống
đốc ở các thuộc địa, nhắc nhở họ không được lơ là cảnh giác. Chúng ta hiện đang
ở thế bị động, phải tùy cơ ứng biến tốt nhất và nhanh chóng chuẩn bị kế hoạch
khác.”
“Rõ, thưa Bệ hạ!”
Sau khi Gerhardt nói xong, mọi người cúi đầu đồng ý. Cuộc họp
kết thúc khi chưa hoàn toàn tìm ra cách giải quyết. Trong khi đó, đằng sau bức
tường đối diện phòng họp, cạnh lối đi, một luồng khí u ám tỏa ra khiến các hiệp
sĩ gác cửa lo lắng. Hai anh lính nói với nhau:
“Cô ấy vẫn chưa đi à?”
“Không đâu, cô Công chúa ấy kiên trì lắm.”
Frorifel đang đứng sau bức tường, nhìn vào cánh cửa phòng họp.
(Rõ ràng là mọi người liên quan đều được vào, sao Phụ hoàng
lại cấm mình chứ? Mình cũng không thể theo dõi họ bằng ma pháp. Tò mò quá!)
“Tìm thấy rồi nha!”
“Á!”
Mọi giọng nói hồn nhiên, trong trẻo cất lên làm Frorifel
thót tim.
“Đừng có hù chị thế chứ, Luka.”
Đó là Ngũ hoàng tử Luciano và là em trai của Frorifel. Cậu ấy
có mái tóc đỏ và đôi mắt màu xanh sáng giống mẹ. Phần mái phồng, phần tóc mai
ôm lấy gò má hồng hồng, phúng phính của cậu nhóc.
“Tại chị đang làm việc mờ ám chứ bộ! Mà chị xem này!”
Luciano vừa nói vừa khoe Frorifel thứ mà cậu cầm trên tay.
Đó là một bản vẽ công trình còn vụng về và thiếu sót.
“Ta-daa! Bản thiết kế lâu đài Aerias cải tiến bởi Luciano
Van Sunigtaina!”
Dù là một cậu bé, nhưng cậu ta lại có niềm đam mê và tài
năng về kiến trúc.
“Whoa! Luka, em giỏi thật đó! Mấy cái này thì chị bó tay.”
“Em biết có thể làm chị bất ngờ mà! Mấy người đó toàn nói với
em: ‘Ngài có tiềm năng đấy.’ rồi cười
trừ không à. Phải rồi, có ngài Scarther mượn xem một lúc lâu nữa cơ!” Luciano vỗ
ngực tự hào.
“Haha…”
“L-L-Luciano Điện hạ, m-may quá… haa haa...” Đó là Fiela
đang chạy đến trong bộ dạng gần như kiệt sức.
Ngay trước khi mọi người kịp nói thì một giọng trầm cất lên:
“Ta bảo con ở yên trong phòng, sao con lại ở đây, Frorifel?”
Là Vua Gerhardt.
“Ừm, con chỉ đi dạo một chút. Con có thể bảo vệ chính mình ạ.”
“Số 11.” Gerhardt khựng lại như muốn nói gì đó nhưng rồi lại
gọi Sion đang đi theo phía sau.
“Với tư cách là hộ vệ của Frorifel, phải giám sát con bé kĩ
vào. Đây là mệnh lệnh, rõ chưa?”
“Rõ!”
“Con cũng đừng học theo thói xấu của chị con, Luciano.”
“Vâng, Phụ hoàng…” Luciano nom vẻ thất vọng.
Sau đó, Gerhardt đi ngang qua Roselia xuất hiện gần đó, nói
nhỏ với cô:
“Đừng có kéo lũ trẻ vào thú tiêu khiển của mình đấy.”
“Vâng.” Roselia gật đầu rồi cười nhạt.
“Sắp đến giờ học toán rồi đó. Đi đi trước khi trễ.” Cô nói với
Luciano và Fiela.
“Vâng, thưa Mẫu hậu.”
“V-Vâng, thưa Bệ hạ.”
Sau khi hai người họ đi, Roselia tiến tới chỗ Frorifel và
Sion.
“Ta tưởng con đã trưởng thành qua sự việc lần này, nhưng xem
ra vẫn còn cả quãng đường dài. Giám sát con bé kĩ vào, ngài Draglens.”
“Rõ.”
Nói xong, cô ta đi về phòng của mình.
“Tôi có nhầm không, nhưng đôi lúc hai người họ cho tôi cùng
một cảm giác.”
“Họ thật sự có điểm giống nhau nên mới không hợp nhau.”
Sion tỏ ra khó hiểu. Hai người họ vừa đi về phòng Frorifel vừa
nói chuyện.
“Mà Người cũng biết mình bị nhắm đến sao còn manh động làm
gì? Bức thư đe d--”
“Tại tôi rất ghét cảm giác không biết gì và cứ để mọi chuyện
xảy ra.” Cô gằn giọng.
“...” Sion không muốn hỏi thêm nhưng có một chuyện khác làm
anh tò mò. “Này, Công chúa, có phải lần trước Người đã phát hiện vấn đề của các
pháp sư không?”
“Làm sao mà tôi có thể chứ?”
“Nhưng lúc đó Người đang trên đường đến phòng điều khiển mà?
Người bảo tôi kích hoạt khẩu đại pháo, không phải vì muốn tôi giúp Aerias hạ
cánh an toàn mà là vì Người biết nó sẽ tạo ra tín hiệu cầu cứu đến Đội pháp sư.”
“Chỉ là trùng hợp thôi, haha.” Cô ấy chỉ cười trừ.
(Những lúc như này có là thật cô ấy cũng không thừa nhận.)
“Đến phòng tôi rồi, anh không cần đi theo nữa đâu.”
“Khoan đã… F-Fro-Fro…” Anh ta nắm lấy tay cô, ngượng chín mặt.
“Fro...?” Frorifel nhìn anh với ánh mắt ngạc nhiên và chờ đợi.
“K-K-Không sao đâu, Người cứ nghỉ ngơi đi.”
Sion đẩy cô vào phòng rồi đóng sầm cửa lại. Sau đó, anh đỏ mặt
xấu hổ chạy đi.
“Vô vọng rồi.” Cô thở dài với ánh mắt buồn bã.
Cô ngồi lên cửa sổ, đưa tay lên rồi nhìn vào một khoảng trời
xa xăm và tự hỏi:
“Không biết bóng tối sau bầu trời tươi đẹp kia còn có thể được
che giấu bao lâu nữa?”
-----------------------------------------------------------------------------------------------------
Sion vừa đi vừa thở dài.
(Muốn đào cái hố để chui xuống quá! Cô ấy đã cho phép mà mày
vẫn không có gan gọi!)
Mãi không để ý, anh ta đụng phải một người.
“À xin lỗi!”
“Là lỗi của tôi.” Người kia nói.
“Là anh sao, tiền bối Leo?” Sion chán nản gãi đầu.
“Sao nhìn cái mặt như mới thất tình xong?” Leonardo trông có
vẻ không vui.
“Cái--! Còn anh thì như bị thất-thất… sủng!”
“Ặc!”
Sion đã nói trúng tim đen.
“Tôi xin lỗi vì không thể chia phần bắt Hắc Tử Thần. Nên đừng
có buồn nữa.”
“Tôi không có buồn.”
“Chả phải anh muốn lập công để khôi phục sự tín nhiệm của Bệ
hạ sao?”
“… Đúng là thế. Đã lâu rồi, tôi mới được giao một trọng trách.
Nhưng dù có cố gắng thì cũng không thể so bì với những gì cậu làm được. Tôi cảm
thấy…”
“Ghen tị chứ gì? Đồ trẻ con!”
“Ặc! Thôi, đừng nói chuyện này nữa! Chúng ta đến ‘Hội tám
chuyện của những Hiệp sĩ Tinh Tú trẻ tuổi’ đi!”
“Thật là một cái tên chả có tinh thần hiệp sĩ gì c--! Này!” Leonardo
kéo tay Sion đến phòng họp của các Hiệp sĩ Tinh Tú.
“Nào, nào, mọi người—” Leonardo định chào các hiệp sĩ khác
nhưng một vị khách không mời trong căn phòng làm anh ta khựng lại. Những người khác
nhìn anh ta với ánh mắt bất ngờ.
“T-Thứ lỗi cho tôi, Đại Thánh hiệp sĩ!” Anh ta vội cúi đầu.
Sion cũng cúi chào người đó. Đại Thánh hiệp sĩ, Hiệp sĩ Tinh Tú số 1, nguyên Đội trưởng Đội Kị sĩ rồng – Darian Draglens. Ông ta là cha của Sion. Nhà Tòng Nam tước Draglens có truyền thống làm kị sĩ rồng, hiệp sĩ của Hoàng gia và lãnh đạo Đội Kị sĩ rồng. Bây giờ chức vụ này thuộc về Sion.
“Được rồi. Đi theo ta, Sion.”
“Vâng.”
Sau đó, hai cha con ra khỏi phòng. Các hiệp sĩ còn lại đến vỗ
lưng Leonardo.
“Thoát rồi nhé!” Người vừa nói là Clement Kalinus – Hiệp sĩ
Tinh Tú số 6, một người đàn ông mắt hí.
“Tôi cũng lo lắm đó! Hahaha.” Patrick Wright – Hiệp sĩ Tinh
Tú số 7, thái độ có phần chê cười.
“Phải bị một lần mới chừa.” Alica Uranche – Hiệp sĩ Tinh Tú số
9. Cô nàng đứng tựa lưng vào tường, vừa xoay lọn tóc của mình vừa nhìn họ bằng
cặp mắt thờ ơ.
Còn một cô gái ngồi im lặng khâu con búp bê trên tay là Lily
Salucat – Hiệp sĩ Tinh Tú số 10.
“Mà trông có vẻ ngài Đại Thánh hiệp sĩ đang có chuyện gì đó
rất nghiêm trọng.” Patrick nói với giọng hiếu kì.
“Tôi cũng tò mò lắm, việc mà ngài ấy đến đây không phải để
nói với chúng ta.” Clement cười gian xảo.
Một ánh nhìn sắc lẹm thoáng qua gương mặt của Alica và Lily
như càng bóp chặt bầu không khí. Sau khi khâu xong con búp bê, Lily buộc nó vào
hông rồi bỏ đi.
“Em đi đâu vậy, Lily? Chúng ta còn chưa nói gì mà.” Patrick
thấy vậy liền đuổi theo.
“Đừng đi theo tôi!” Lily trừng mắt khiến hắn phải giật mình.
“Cô ấy lúc nào cũng khó gần vậy nhỉ, haha?” Hắn nhún vai, cười
trừ.
Leonardo toát mồ hôi, nuốt nước bọt bởi vì anh ta có một cảm
giác không lành. Cái cảm giác là người duy nhất khác biệt ở đây.
-----------------------------------------------------------------------------------------------------
Darian đưa Sion đến phòng của Đội pháp sư.
“Có chuyện gì mà cha đưa con đến đây?”
“Ông ấy muốn gặp con.”
Sion nhìn thấy một bóng đen bước tới.
“Ngài Scarther!” Anh cúi chào Đội trưởng Đội pháp sư.
“Không cần phải đa lễ. Chúng tôi gọi ngài đến là vì cần sự
giúp đỡ bí mật của ngài.”
“Sự giúp đỡ bí mật của tôi sao?”
“Đúng, mời hai ngài đi theo tôi.”
Mathias đưa Darian và Sion đến nơi sửa chữa Aerias. Không
như báo cáo trong buổi họp vừa rồi là vì kết cấu phức tạp nên chưa được tu sửa
hoàn chỉnh, Aerias đã khoác lên mình một hình dạng mới.
“Không thể tin được. Các ngài đã sửa nó xong rồi sao?”
“Tôi muốn hạn chế thông tin về vũ khí bí mật này thôi.”
“…!”
“Đây mới là Aerias thật sự. Cái lần trước chỉ để đánh lừa kẻ
địch và nội gián. Thiết kế bên ngoài để ngụy trang hiện giờ một phần được dựa
trên bản thiết kế của Luciano Điện hạ - cái ít ai ngờ tới nhất. Toàn bộ bộ phận
bên trong đều là để chiến đấu. Hơn nữa, có thể làm nhiều chiếc và không cần người
lái mà điều khiển gián tiếp từ phòng quản lí của chúng tôi. Nó mới chính là tài
liệu mật mà sư phụ Alaine đã để lại cho tôi trước khi rời đi.
“... Vậy việc mà ngài cần tôi…?”
“Tôi cần ‘Kim Lượng’, pháp năng Hoại quang của Rồng giáp bạc
ngài đang sở hữu.”
“Kim Lượng” là bản chất năng lực của Dramia, bao gồm điều
khiển trọng lượng, năng lượng của kim loại và âm lượng phát ra từ chúng. Năng lực
này thuộc Hoại quang pháp năng – Ánh sáng hủy diệt, loại pháp năng nằm giữa quang
và hắc ma thuật. Chính vì thế mà Hoại quang pháp năng mạnh hơn hắc ma thuật và
không thể bị “nhuộm đen”.
“Tôi không ngại nhưng nếu không báo cáo cho Bệ hạ thì có ổn
không?”
“Bệ hạ đã phản đối vì Người muốn tập trung đầu tư nhân lực
thay vì pháo đài vô tri, đắt giá và nguy hiểm như Aerias đầu tiên, nên chúng ta
phải lén lút thực hiện.”
“Bệ hạ đang mất kiên nhẫn vì của cuộc chiến song phương kéo
dài này.” Darian nói.
“Cha, ngài Scarther, kế hoạch bí mật của hai người nếu thất
bại, chúng ta sẽ không mất đầu dưới tay kẻ địch mà là dưới tay Bệ hạ đấy.”
“Nhưng đây là lựa chọn tốt nhất và duy nhất. Quân đoàn Lưỡi
Hái đã xảo quyệt như vậy, chúng ta càng không thể nể nang. Phải khiến chúng trố
mắt mà thần phục!” Mathias siết chặt tay.
“Tiền trảm hậu tấu! Nếu như con sợ thì rút lui coi như chưa
thấy gì.” Darian nói với ánh mắt quyết tâm và giọng nói hùng hồn, đặt tay lên
vai Sion.
“Con hiểu rồi!” Anh đáp lại cha mình bằng đôi mắt kiên định.
-----------------------------------------------------------------------------------------------------
Tại một nơi nào đó ở Đế đô, căn cứ của Quân đoàn Lưỡi Hái.
Trong căn phòng chỉ có hai người, một là lãnh đạo của một nghĩa quân đang phàn
nàn và vô cùng tức tối, người kia thản nhiên gõ tay lên thành chiếc ghế đang ngồi.
“Hắc Tử Thần, chuyện này là sao? Sau khi giết tất cả các hiệp
sĩ ở Kisane, ngài đã khẳng định chắc chắn mọi chuyện sẽ đi đúng hướng. Bắt ái nữ
Frorifel của Gerhardt và giành thế chủ động sao? Tôi tin ngài và đồng ý để quân
của tôi đóng giả người của ngài. Kết cục là gì? Toàn bộ bọn họ đều chết, ngài
cũng không bắt được ả công chúa đó nữa!”
Hắc Tử Thần như xổ hết tất cả những gì đang nhịn nhục:
“Nói nhiều quá đấy, ngài Adam. Ngay từ đầu, ta có nói lần
này chỉ là chiều theo mánh khóe của chúng thôi, để chúng mất phương hướng. Kế
hoạch đánh nhanh thắng nhanh vẫn còn chưa bắt đầu mà phải không?”
“Đừng có lật lọng! Ngươi nghĩ rằng ngươi có quyền đem sinh mạng
của họ ra đùa giỡn ư? Ta sẽ cắt đứt liên minh của chúng ta!”
“Ngài cứ việc.”
Adam vừa quay lưng bước đi, lưỡi hái của Hắc Tử Thần đã đâm
qua tim hắn.
(Từ khi nào mà…? Mình không cảm nhận được magia của hắn... Ặc!)
“Ngươi đã không thể hoàn thành nhiệm vụ, nhưng cứ yên nghỉ
đi nhé.” Hắn đứng sau lưng và thì thầm vào tai ông ta. Sau khi hắn rút lưỡi hái
ra, linh hồn Adam bị hút vào bên trong lưỡi hái còn xác thì vữa ra thành chất lỏng
màu đen.
Hắc Tử Thần quay về chỗ ngồi, lấy khăn lau chùi rồi ngắm
nghía vũ khí của mình.
“Duisternis tuyệt đẹp là thế, nhưng Hugo ngươi đúng là ngu
xuẩn. Vidar lại không ở đây, không biết hắn có làm nên trò trống gì không nữa.
Không sao, hãy chờ ta nhé, Frorie, Sion! Fufufufu!” Tiếng cười qua chiếc mặt nạ
nghe ồm ồm và đáng sợ đến lạnh buốt sống lưng.
Những toan tính kia rồi sẽ dẫn cuộc chiến về đâu?
END MEMOIR 2
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét