Ngày 10 tháng 4 năm 692, Julius đã trở về sau cuộc họp. Sau
khi để Frorifel trốn thoát, Clement lo lắng sẽ bị trừng phạt.
“Là lỗi của tôi khi đánh giá thấp cô ta."
“Ta đã nói không truy cứu rồi. Với thận phận Công chúa Đế quốc,
việc cô ta bị tiêu diệt chỉ là vấn đề thời gian. Hơn nữa, mẹ và em trai cô ta vẫn
nằm trong tay ta.” Julius bình tĩnh ngồi vắt chéo chân, uống trà và nói.
Clement im lặng một hồi, rồi nói:
"Tôi sẽ tìm cách mang cô ta về.”
“Ta không quan trọng việc này nhưng vẫn chờ tin tốt của
ngươi.”
"Vâng!”
Hắn ta lui ra với khuôn mặt tức giận xen lẫn phấn khích.
Julius thì trầm ngâm về việc khác.
(Còn mỗi việc phá vỡ viên hồng ngọc, đến cả Vidar cũng không
làm gì được.)
“Ta đoán đó gọi là lòng tự tôn của kẻ phản bội, à nhầm, của
một hiệp sĩ chứ!”
Một điệu cười khó chịu cất lên làm mất hứng uống trà của
Julius.
“Ngươi đúng là không có khái niệm thời gian, không gian gì
nhỉ, Vidar?”
“Cậu thử sống lâu như ta là hiểu thôi!”
Là tên mặc áo choàng trắng hôm nọ đã xuất hiện trong căn
phòng tự khi nào. Vidar - pháp sư duy nhất bên phía Quân đoàn Lưỡi Hái.
“Thế nghiên cứu mà ngươi mất mấy tháng trời sao rồi?” Julius
vừa nói vừa thở dài.
“À thì, ta khó khăn lắm mới tìm ra dấu hiệu của Akasha khi bị
“Luật” ngăn cản. Nhưng cũng nhờ “Luật” cấm ta dùng ma thuật không gian mà ta phải
lúc bay lúc cuốc bộ đến đó. Thế mà khi đến nơi thì nó không còn ở đó nữa. Ta lại
nhớ ra là nên dùng gương Persona để xem xét dòng thời gian thì không có gì liên
quan hiện ra. Sau đó… không có sau đó nữa.” Vidar nghiêm túc báo cáo cho đến
câu cuối cùng thì giở giọng tửng tưng.
“Tóm lại là thất bại toàn tập?!” Julius ôm đầu bất lực.
“Không hề nhé!” Hắn lôi ra một trang sách được đóng khung cẩn
thận.
“Ngươi không cần bản phiên dịch ngôn ngữ Thiên giới cũng có
thể hiểu đúng không? Nói ta nghe xem nó là về cái gì.”
“Nó nói về vai trò của Godine. Ngoài Akasha, Ngũ đại Ấn tín
thì Godine cũng là một yếu tố quan trọng để đến gần hơn với ngôi vị Người Thống
Trị. Chắc chắn thứ này sẽ giúp chúng ta tìm thấy Akasha dễ hơn.”
“Như thế nào?”
“Ta cũng thử rồi nhưng chẳng có hiệu quả gì cả.” Hắn ta nói
với giọng chán nản.
“Chết ngay đi! Ta chịu đựng đủ ngươi với Hugo lắm rồi!”
Julius mất hết tâm trạng, đặt tách trà xuống. Những bàn tay bóng đêm xuất hiện
từ hố đen trên trần nhà và tường, túm lấy Vidar để tống hắn ra ngoài.
<Tan Biến Vào Hư Vô> Nhưng chúng tan vào không khí bởi
ma pháp của hắn.
“Cậu quên là phải dùng ma pháp đạt ngưỡng mới chạm được đến
ta sao? Mà ai lại có thể làm cậu mất bình tĩnh đến thế kia chứ? À! Là về Godine
đó đúng không?”
“Chậc!”
“Nếu vậy ta sẽ nói cho cậu vài điều thú vị mà ta biết nhé?
Không chừng nó giúp được!”
“…” Julius lại ngồi xuống uống trà như thể hết cách phải để
hắn tiếp tục huyên thuyên.
“... Hừm, được rồi, từ đoạn này: Bìa sách của Akasha được
duy trì bởi trái tim vàng của một Godine bị hắc hóa. Nên nếu có Godine như vậy
sẽ dễ tìm được bìa sách bằng mối liên hệ đó, nếu tìm được bìa sách thì chỉ cần
hô một cái là toàn bộ trang sách sẽ trở về. Nhưng các Godine mà ta đã gặp quá nửa
dòng chảy đều là một màu trắng. Tiếc thật! Và...”
Sau khi tuôn một tràn hắn ta mới nhìn qua chỗ Julius.
“Ủa, cậu ta đi đâu mất rồi? Bất lịch sự thật nha! Hừ!” Vidar
tức giận nói.
-----------------------------------------------------------------------------------------------------
Cho đến ngày hôm đó, dù cuộc chiến đã kết thúc nhưng vẫn còn
một số thành phần phản động mà được dẫn đầu bởi Gary Westaln - Hiệp sĩ Tinh Tú
số 2, hiện đang bị vây hãm tại Thành trấn Hechilos.
<Tường Đất> Gary gọi lên tấm khiên đất dày chục mét để
bảo vệ thành.
<Bách Pháo> Nó dần dần bị phá bởi Alica Uranche.
<Bẫy Lầy>
Ông ta tính tạo một bãi lầy để nuốt chửng quân giặc. Trong
lúc Gary đang thờ phào thì đằng sau bức tường, Alica đã tự bắn mình lên cao. Tưởng
chừng như đã xong, hàng ngàn quả cầu lửa bắt đầu phát nổ từ bên trong thành.
Gary chỉ chặn được một phần, còn lại đã giết hết binh lính của ông ta.
“Sao có thể qua được tường đất của ta chứ?!”
Khi nhìn lại thì Alica đã đứng trên tường đất với mái tóc
vàng uốn lọn bay trong gió và đôi mắt tím sắc lạnh, tay cầm cây giáo hai đầu của
mình. Và rồi cô ta nhảy xuống và lao thẳng tới chỗ Gary.
“Đáng tiếc, đây là lúc chấm dứt những tư tưởng lạc hậu!”
“Nếu muốn đấu tay đôi thì ngươi xem thường ta rồi!” Hai người
chiến đấu chỉ bằng vũ khí.
“Không hề.”
Alica dùng ma thuật nổ để đánh lạc hướng Gary rồi toan xuyên
cây giáo của mình qua bụng ông ta. Nhưng nó đã sượt qua và đánh bay thanh kiếm
của Gary.
“Ngươi đúng là đồ tráo trở!”
Cô ta bước tới, tính kết liễu ông ta. Song một nhánh dây leo
khổng lồ đã xuất hiện và nhanh chóng đánh bay cô ta vào vách tường. Khi Alica đứng
dậy nhìn xung quanh thì đã không thấy tăm hơi Gary đâu.
“… Chậc, đau đấy!”
-----------------------------------------------------------------------------------------------------
Tại một ngôi nhà hoang vốn dĩ là một căn cứ trước đây của quân
Đế quốc.
“Tôi không ngờ Người lại đánh cô ta mạnh đến vậy.”
“Tại vội quá mà!”
“Người…” Gary tỉnh dậy sau khi ngất một lúc và nhận ra vết
thương của mình đã được chữa trị.
“Ngài Westaln, hãy giúp chúng ta!” Frorifel khẩn thiết nói.
“Sao cơ ạ?”
“Chúng ta cần lực lượng để phục hồi lại Sunigtaina!”
“Chỉ thần và hai người sao?”
“Không, gia quân của nhà Draglens vẫn còn nên—” Sion
nói.
Gary không để anh dứt lời, cười khẩy một tiếng rồi nói:
“Đừng có làm ta mắc cười! Cậu nghĩ bọn chúng có bao nhiêu? Tính
cả Guinestain và NUM! Cả Bệ hạ, ngài Darian và ta đều đã đại bại! Các Hoàng tử
có thể kế vị Người đều không còn!”
“Ai bảo là không? Ta và các anh chị em còn lại dù không có
kinh nghiệm nhưng chưa thử sao biết được!”
“Những người tài giỏi còn làm không được thì đám ô hợp các
người có thể làm gì? Nhất là Người, cô Công chúa chỉ biết hạnh phúc của riêng
mình!”
“Ngài không biết cô ấy đã chịu đựng những gì đâu!”
“Dừng lại đi, Sion!”
“Kì tích đã từ bỏ Đế quốc này từ khi Quân đoàn Lưỡi Hái xuất
hiện rồi.”
“Sao ngài có thể khẳng định chắc nịch như thế? Ngài tính phụ
sự kì vọng của Phụ hoàng ta sao?”
“Đúng như ả ta nói, thần nên chấm dứt tư tưởng lạc hậu của
mình. Nhưng thần đã thề sẽ trung thành, phục vụ Bệ hạ và các con của Người suốt
đời. Vậy nên thần phải đi đối mặt và chịu tội với Bệ hạ.” Dứt lời ông ta cắn
lưỡi tự vẫn trước sự ngỡ ngàng của Frorifel và Sion.
“Westaln coi thường Người chỉ vì ông ta không hiểu được nỗi
khổ của Người!” Sion tức giận cắn răng.
“Không đâu, ông ta nói đúng, tôi hoàn toàn vô dụng.”
“… Xin đừng… nói vậy… Haa…”
Một giọng nói khác xen vào với sự xuất hiện của người đàn
ông lớn tuổi. Toàn thân bê bết máu và vết thương, ông ta nặng nề bước đến rồi
khuỵu xuống.
“Ngài có phải là ngài Aland Hecralis, phục vụ cho Huynh trưởng
Vinheim?”
“Vâng. Xin Công chúa thứ lỗi vì bộ dạng này.”
“Chờ chút để ta chữa trị vết thương cho ngài.”
Sau khi chữa trị vết thương cho Aland Hecralis và ông ấy cảm
thấy tốt hơn, họ bắt đầu nói chuyện.
“Ngài có thế cho ta biết về chuyện ở Tugnia được không?”
“Vâng. Sau khi viện trợ của ngài Scarther đến, tôi đã đưa
Thái tử phi và Hoàng tôn Điện hạ đến nơi an toàn, còn hai vị Hoàng tử tách ra để
về Eastinburg. Lúc hay tin Đế đô thất thủ và hai ngài bị giết, tôi đã tìm mọi cách
đi gặp các anh chị em khác đang sống ở bên ngoài của các ngài.” Ông ấy vừa buồn
vừa tức giận, ngưng lại để nuốt cảm xúc vào trong. “Sau khi đưa đến nơi an toàn
và cho quân bảo vệ gia đình Thái tử Điện hạ, thần đã cải trang và tìm đến căn cứ
cũ để gặp ngài Gary nhưng bị phát hiện và tấn công. Hai người yên tâm, thần đã
xử sạch bọn chúng và cẩn thận không để bị theo dõi.”
“Vậy ngài đã có thông tin về các anh chị khác của ta chưa?”
“Thần có đến quận Yalish của Aster Điện hạ nhưng ngài ấy đã
bỏ đi mất rồi.”
“Ta không lo lắm về chị Tine, chỉ có Alex đã mất tích từ trước
trận chiến.”
“Các vị Điện hạ đều rất mạnh, nên thần chắc rằng họ có cách
bảo vệ bản thân.”
“Nếu vậy chúng ta phải tìm cách đến Rossata thôi.”
“Ngài Hecralis, xin hãy nghỉ ngơi. Công chúa, tôi có chuyện
chưa nói với Người.”
“Hử?”
-----------------------------------------------------------------------------------------------------
Trong lúc đó, Vidar đang đi vòng vòng quanh cung điện. Hắn
phát hiện ra mật đạo và lần theo nó.
“Nơi này, quả thật là hoài niệm.” Giọng nói hắn nghe rất buồn
bã.
Bỗng trước mắt hắn là một cánh cửa tỏa ra hào quanh màu đỏ và
nó tự mở ra để hắn vào.
“Vidar, ta chỉ có thể nhờ vào ngươi…”
“…! Rubilis.” Hắn khựng lại một lúc rồi bước vào căn phòng.
Sau khi Vidar bước vào, cánh cửa tự động khép lại.
-----------------------------------------------------------------------------------------------------
Julius một mình đi đến ngục giam bí mật. Ở đó, hắn gặp
Vinheim vẫn còn sống và bị giam lỏng khác chỗ với Gilles.
“Ta không nghĩ là ngươi còn lý do để bọn ta sống.”
(Dù ta cho hắn thành Vua thì viên ngọc đó cũng không chấp nhận.
Nhưng là người thừa kế mà Gerhardt trọng dụng, chắc chắn hắn nắm giữ nhiều bí mật
hơn thế.)
“Có chứ, sau khi ta đã lỡ giết hết bọn pháp sư Hoàng gia. Ta
nghe nói ngươi cũng có tham gia vào dự án nghiên cứu, nên mới muốn xác nhận vài
thứ.”
“Nếu vậy ngươi nên hỏi Gilles mới phải.” Vinheim cười khẩy.
“Ta hỏi rồi và hắn đã khai hết sạch những gì hắn biết. Hắn
làm thế để giữ mạng cho ngươi đấy.”
“Cái gì?!”
Gilles đang ngồi gục đầu buồn bã ở ngục giam khác.
“Ta sẽ nói hết những
gì ta biết, sẽ trợ giúp ngươi trong việc xây dựng Guinestain. Vậy nên, hãy tha
mạng cho ta và Hoàng huynh!”
“Nhưng hắn không phải là người giữ những bí mật tối cao.”
(Rõ ràng là Vinheim biết, nhưng có tra tấn thì hắn cũng nhất
quyết không khai. Mặt khác, để chúng sống và tìm cơ hội lại càng nguy hiểm.
Mình tự tìm hiểu còn hơn.)
“Giờ thì cả hai đều vô dụng, ta sẽ để hai ngươi đi gặp Phụ hoàng
của mình sớm thôi.”
“Khoan! Khoan!”
“Gì nữa, Vidar?” Hắn ta lại xuất hiện bất thình lình.
“Ừ thì, sao ta không giữ chúng lại để hạn chế hành động của
Godine kia?”
“Chúng ta có Roselia và Luciano rồi.”
“Đúng rồi, ta đang cần Hỏa dực và thời gian của hắn
nên…”
“… Dùng xong thì nhớ tự xử lí.”
“Okay!”
Nói xong, Julius quay lưng bước đi.
“Không phải ngươi có việc với hắn sao, đi theo ta làm
gì?”
“Cái đó làm sau cũng được, nhưng giờ ta có thắc mắc khác.”
“Còn gì mà ngươi không thể tự tìm hiểu mà phải hỏi ta?”
Julius tức giận nói.
“Thật ra là không chỉ mình ta thắc mắc đâu, ngày hôm đó có
phải cậu đã cố tình để chúng đi?”
“…” Julius khựng lại một chút. “Giờ nghi ngờ có ích lợi gì?”
Rồi hắn quay mặt lại về phía Vidar với vẻ không quan tâm
nhưng Vidar chắc chắn rằng Julius đang lo lắng.
“Hừ! Ta nghĩ mình đã xóa sạch phần mềm yếu ấy của cậu rồi chứ?”
“…”
“Ngủ đi, hỡi chú chim non trong chiếc lồng của nữ thần màn
đêm…”
Hắn ta vừa chạm vào chiếc gương của mình đang phản chiếu
Julius, vừa hát lên một câu hát ru, trong lúc đôi mắt màu tím của Julius nhạt
nhoà dần rồi hoàn toàn trống rỗng. Từ sau lưng Julius, hình bóng của nữ thần
Nox – nữ thần màn đêm, hộ thần của Guinasern vụt thoáng qua cùng với một nụ cười
ma mị.
-----------------------------------------------------------------------------------------------------
“Anh nói Julius đã làm lơ để anh đi?”
“Vâng, lúc đó tôi đang tìm vị trí để bay đi với Dramia thì
đi ngang qua hắn. Chắc là sau khi gặp Người.”
-----------------------------------------------------------------------------------------------------
“Hãy biến mất đến nơi mà ta không thể tìm thấy.”
“…!” Sion khựng lại khi nghe những lời đó.
"Con đường ta đã chọn, ta sẽ không lùi bước.”
(Đến nước này ta chỉ có thể để hai người không bị liên lụy.
Ta muốn hai người sẽ sống hạnh phúc và tự do trong thế giới mà ta gây dựng.)
“Ta tin rằng cậu biết cách để bảo toàn cuộc sống cho hai người."
Hắn nói rồi lại cắn chặt môi.
(Rốt cuộc là hắn đang suy tính điều gì?)
“Lần tới nếu gặp nhau trên chiến trường, ta sẽ không ngần ngại
giết hai người đâu. Nhớ lấy!”
-----------------------------------------------------------------------------------------------------
“Nói rồi hắn ta đi mất. Tôi không kịp nghĩ ra gì để nói lại.”
“… Có phải Julius có lý do bất đắc dĩ hay uẩn khúc nào đó, bị
ép buộc hay là bị thao túng?” Frorifel băn khoăn.
“Dù là thế nhưng giờ chúng ta đã không thể cùng đường với hắn
rồi. Nếu hắn bị bắt ép thì việc chúng ta làm chính là cứu hắn.” Sion nói với giọng
cương quyết.
“Ừ. Đây không phải là việc chúng ta có thể giải quyết bằng lời
nói… Này Sion, tôi muốn hỏi anh một lần nữa… Anh có muốn tiếp tục đồng hành
cùng tôi không?”
“Ể, sao đột nhiên Người lại hỏi vậy?”
“Trả lời dứt khoát và thật lòng! Đừng có vì nghĩa vụ hay
thương hại được không?”
“Dĩ nhiên là muốn.”
“…!”
“Tôi trước giờ đồng hành với Người là vì tôi muốn thế, chứ
không phải nghĩa vụ mà ai đó đặt ra cho tôi. Xin Người đừng nghi ngờ tấm lòng của
tôi.”
Sion quỳ xuống, cầm lấy tay của Frorifel và hôn lên mu bàn
tay của cô.
“Cảm ơn. Thật sự, nếu không có anh, có lẽ tôi đã bỏ cuộc. Xin
lỗi, vì sự ích kỷ của tôi. Nhưng hãy tiếp tục sát cánh cùng tôi cho đến ngày
chúng ta khôi phục được đất nước!”
“…! Thuộc hạ phải chấp nhận thói xấu của chủ nhân thôi.
Nhưng phải cho tôi cơ hội theo đuổi Người đó.” Anh ta nhún vai, cười gượng và đứng
lên.
Frorifel cười với ánh mắt buồn bã, nhìn ra phía cửa sổ và nhận
ra bầu trời kia không còn trong xanh nữa rồi.
(Nếu đó là sự thật mà Julius đã giấu thì việc mà mình làm có
đúng không? Không quan trọng nữa, vì mình đã quyết định sẽ tạo ra một
Sunigtaina tươi đẹp và ngăn cản Julius bằng mọi giá!) Cô lắc đầu và thay bằng một
ánh mắt cương quyết.
-----------------------------------------------------------------------------------------------------
Ngày 15 tháng 4 năm 692.
Bên phía Fronché đã cử Thứ trưởng Bộ Ngoại giao đến
Guinestain để giải quyết thỏa thuận của hai bên trước đây. Tên cô ta là
Veronique de Schneider.
“Về của cải và đất đai thu được, chia như thế là ổn.” Julius
kết thúc cuộc bàn bạc.
“Tôi hiểu rồi.” Cô ta trả lời. “Nhưng ngài vẫn chưa trả lời
chúng tôi về di sản.”
“Hô! Các người đã mất kiên nhẫn rồi sao?”
“Lí do chúng tôi hợp tác với ngài là vì di sản đang nằm
trong tay Sunigtaina. Vậy mà giờ ngài đang cố giấu nhẹm nó. Chúng tôi cần lời
giải thích của ngài.”
“Ta nhớ mình có nói sau khi nghiên cứu sẽ trả lại mà nhỉ?”
“Nhưng đã quá lâu để ngài làm vậy.”
“Các người không những có cơ hội giành lại di sản mà bao đời
nay không làm được, thậm chí tham gia cuộc chiến với mức thương vong nhỏ nhất
nhưng quyền lợi cũng gần như nhiều nhất. Tất cả là nhờ ta. Quyền giữ nó lại hay
trả lại là của ta, các người không có quyền chối thoát gì ở đây hết.” Hắn ta nhướn
mày, nói với ánh mắt đe dọa và giọng đay nghiến.
“…”
“Nếu không có ý kiến gì thì cuộc họp đến đây là kết thúc.”
“Tôi sẽ báo lại với Nữ vương Bệ hạ. Ngài cũng nên cẩn trọng
trong giao thiệp về sau.”
Sau khi cuộc họp kết thúc, Julius phủi áo rời đi trong sự bất
mãn và bất lực bên phía Fronché.
(Mơ đi! Cho đến khi Akasha, các Ấn tín cùng tụ họp để chiếc chìa khóa đến Eden xuất hiện thì không ai có thể ngăn chặn ta! Không kẻ nào có thể đè đầu cưỡi cổ được ta!) Hắn nghĩ với khuôn mặt nham hiểm và nắm chặt tay mình.
END MEMOIR 6
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét