Trong cung điện quen thuộc mà nay đã đổi chủ, Frorifel đối
diện với Julius - kẻ đã lấy đầu cha cô và cũng là người bạn thuở ấu thơ từng vì
cứu mạng cô mà bước một chân cửa tử.
“Thực hiện lời hứa sao?”
“Phải.”
“Đừng biện minh! Điều đó không liên quan đến việc ngươi đánh
đổ Sungtaina!”
“Em đủ thông minh để hiểu rằng nếu Phụ hoàng em và
Sunigtaina còn tồn tại, giấc mơ một thế giới tự do và hạnh phúc của chúng ta sẽ
không thể thành hiện thực. Anh đã xử lý mọi việc khó khăn hết rồi. Chỉ cần em ở
bên cạnh anh, chúng ta sẽ cùng nhau…” Hắn ta nói trong lúc cười một cách khó hiểu,
đôi mắt vẫn đượm buồn, rút gọn khoảng cách giữa hai người.
“Tất cả là dối trá!” Rồi cô đẩy hắn ra. “Thứ tự do đó ta
không cần! Ngươi đã lầm tưởng ngay từ đầu, lúc đó ta không nghĩ về lời hứa đó một
cách nghiêm túc. Và bây giờ, ước mơ của ta chỉ là vì Sunigtaina. Dù ta hiểu rõ
việc làm độc ác của Phụ hoàng, nhưng ta muốn đóng góp sức mình để sửa đổi chứ
không phải để xóa bỏ.”
Hắn ta nhìn cô ngỡ ngàng rồi ôm mặt cười lớn.
“Hahahahaha, đã từng ấy năm trôi qua, sao em vẫn ngây thơ đến
thế? Trở về từ cõi chết, ta đã trằn trọc rất nhiều, ta phải làm gì để giải
thoát bản thân khỏi nỗi đau và lòng hận thù. Trả thù, không, hủy diệt, không,
mà là thay đổi, thay đổi thế giới này! Dẫu chúng ta ngăn được Gerhardt thì vẫn
còn người khác! Một đất nước theo tư tưởng bành trướng như Sunigtaina thì luôn
là rào cản lớn nhất. Và lũ dân đen ngu muội kia có đáng được nhận điều đó?
Chúng không thể cứ luôn phụ thuộc rồi đổ lỗi cho người đứng đầu! Đó là sai lầm
của Gerhardt! Vì vậy ta đã rút ra được một cách toàn vẹn. Đó là ‘Eden’!”
Eden - nơi ngự trị của Natura, là bộ máy cai quản mọi sự vật,
hiện tượng trên thế giới này. Julius muốn đến được đó và thay đổi “Quy luật vận
hành của Margiland” (gọi tắt là “Luật”) một cách an toàn.
“Ngươi muốn sử dụng ma thuật của Eden?”
“Đúng! Cho nên bằng chính đôi bàn tay này, ta sẽ dùng mọi
quân cờ mình có, ta sẽ giết tất cả những kẻ cản đường, cuối cùng ta sẽ có được
chìa khóa đến Eden và trở thành ‘Người Thống Trị’! Ta sẽ tái thiết cái thế giới
thối nát này và là người dẫn dắt đám sinh vật tội nghiệp đến cái đích hạnh phúc
và tự do thật sự! Và dĩ nhiên chúng phải trả giá để có được nó! Còn lũ chỉ mong
cầu vào sự giúp đỡ của người khác, không biết đấu tranh và đấu tranh bất thành
đều chỉ đáng vứt đi!”
Hắn ta nắm chặt tay và nói với ánh mắt vô hồn, như thể chỉ còn
thấy mỗi con đường của mình chứ không quan tâm đến bất cứ thứ gì khác nữa rồi.
“Ta, không, em hiểu rồi. Em nên bỏ qua hiềm khích và hợp tác
với anh chứ nhỉ? Nếu làm vậy, một ngày nào đó, anh có thể đổi ý chăng?” Frorifel
đột thay đổi giọng nói mềm mỏng.
“Này, đừng làm thế! Thật không giống em chút nào. Ta sẽ
không đổi ý nếu em như vậy đâu.”
“Ta cũng nghĩ thế đấy. Ta không thể mặt dày hợp tác với tên
cuồng loạn ác đảng đã giết Phụ hoàng ta, cũng không thể lay chuyển mục tiêu sáu
năm qua của ngươi.” Cô giải phóng magia dồi dào mãnh liệt của mình và gây áp lực
đến Julius.
Hắn chưng ra vẻ mặt ngạc nhiên, buộc miệng nói ra:
“Magia của em, trước một Ứng Vương như ta, không hề bị cuốn
đi, nghĩa là hai ta…”
Cảm thấy nghi ngờ, Frorifel thu magia lại.
“Nghĩa là chúng ta không thể đi trên cùng một con đường.”
“Không, em vẫn còn thời gian suy nghĩ mà, ta vẫn rất mong
chúng ta có thể trở lại như xưa.” Hắn ta gượng cười.
“Như xưa? Ta tự hỏi liệu ngươi có thể bao trùm căn phòng này
bởi màn đêm khi ở một mình không?”
“…! Ta không còn như em nghĩ đâu. Một kẻ xấu xa đang đấu
tranh vì thế giới, hắn phải quen với bóng đêm thôi.”
“Phải, ngươi không phải là Julius mà ta biết.” Frorifel gửi
đến Julius một nụ cười ẩn ý.
“Thật đáng buồn! Ta đã phấn đấu vì em, vì Sion. Hai người là
niềm vui và động lực cho ta đi đến ngày hôm nay. Cứ nghĩ sẽ thành công thuyết
phục em và được nghe những lời chúc ngọt ngào trước một đại lễ lớn. Vậy mà cuối
cùng lại bị cự tuyệt thế này. Haiz! Kalinus.”
Hắn ta dùng thiết bị liên lạc để gọi Clement. Clement đang ở
gần đó thấy chiếc vòng tay Julius bắt hắn đeo phát ra tín hiệu, ra vẻ không hài
lòng nhưng vẫn phải đến.
“Vâng.”
“Ta phải đi gấp. Dẫn cô ta về phòng giám sát chặt chẽ.”
Julius sắp phải đến cuộc họp quốc tế. Sau đó là buổi lễ
tuyên bố thành lập Liên hợp các Quốc gia của Margiland (NUM), cũng là tuyên bố chính
thức với thế giới về sự thành lập của Guinestain và các chính sách đổi mới. Mấy
ngày qua, hắn đã vất vả chuẩn bị vì đại lễ này.
“Vâng. Đi theo tôi, cô Frorifel.”
Cô ấy không nói gì, lặng lẽ đi theo hắn.
Julius bần thần trầm tư một lúc:
(Mình đã nghĩ có thể lợi dụng cô gái này rồi vứt bỏ không
thương tiếc. Nhưng cảm giác vẫn như tám năm trước, dù hơi khác lạ đi chăng nữa.
Điều này thật sai lầm, mình có nên làm gì để chuộc lỗi với Frorie?)
-----------------------------------------------------------------------------------------------------
Trên đường Clement dẫn Frorifel về phòng, hắn bắt chuyện:
“Tôi không hiểu mọi chuyện lắm, nhưng tại sao phải làm khó bản
thân thế chứ?”
Cô làm biểu cảm khó chịu, liếc nhìn hắn.
“Sao chúng ta không thỏa thuận? Cô tiếp cận ám thị Arfordio,
ta chắc chắn sẽ giúp cô chuẩn bị lực lượng và giành lại Đế quốc. Cô thấy sao?”
“Không phải ngươi bị hắn kiểm soát ư?” Frorifel hỏi hắn bằng
giọng nói đầy mỉa mai.
“À, haha, chuyện đó…”
Ngay phút mà hắn lén tập trung hắc ma thuật để phong ấn ma
thuật của Frorifel thì phát hiện cô ấy đã biến mất. Khi nhận ra thì đã bị cô ấy
đâm bằng một thứ sắc nhọn vào cổ. Dù tránh chậm nhưng cổ của hắn không có vết
thương nào.
“Cô… con ả này!” Hắn sờ chỗ bị đâm và giận dữ đùng đùng.
Lúc Clement định rút thanh kiếm ở hông thì toàn thân hắn gần
như tê liệt rồi gục xuống. Vì muốn hắn mất cảnh giác, cô tiêm vào người hắn một
thứ thuốc gây tê. Trong ý thức mơ hồ của hắn đã thấy cô trèo ra ban công để
gieo mình xuống dưới.
“Đ… ứng… lại!” Clement cố với tới chỗ Frorifel nhưng rồi hắn
cũng phải ngã gục. Đôi cánh bạc đã đến và đón cô.
-----------------------------------------------------------------------------------------------------
Lúc trước khi gặp
Julius.
“Tên hề đi mất rồi. Ma pháp bảo hộ bị chúng kiểm soát nhưng
các tinh linh vẫn đang giữ an toàn cho chúng ta. Công chúa, Người không được liều
lĩnh đấy.”
“Tôi biết, kẻ đó đã giết Phụ hoàng… Sion, nghe này, tối nay
sẽ có cuộc họp giữa các nước liên minh đúng không?”
“Đúng, nhưng sao?”
“Dù bọn chúng cho người theo dõi, tôi vẫn sẽ tìm cơ hội để
thoát. Anh hãy giữ chiếc vòng cổ của tôi, khi nào nhận được tín hiệu của Alden
thì hãy đến chỗ tôi.”
“Chẳng lẽ Người định…”
“Nếu anh không muốn, tôi cũng không ép. Nhưng lẽ nào anh muốn
phải ngồi ở đây suốt ư? Tôi biết mình rất ích kỷ, nhưng tôi tin rằng, hai chúng
ta nhất định có thể làm điều gì đó.”
Máu trong huyết quản của Sion sục sôi khi nhớ đến cái chết
thảm thương của Đức vua, cha mình và các đồng đội.
“Nhưng nếu bọn chúng muốn giăng bẫy bắt chúng ta thì sao?”
“Kế hoạch đơn giản thôi…”
“…Vâng, theo ý Người.”
Nói xong, Frorifel lục tìm hộp đựng ống kim tiêm và thuốc
gây tê giấu kĩ trong tủ áo quần.
-----------------------------------------------------------------------------------------------------
(Dẫu hoàn cảnh có khác, nhưng quyết định của mình không thay
đổi. Mình sẽ không chịu ngồi yên để rồi hối hận nữa! Phải lấy lại đất nước của
Phụ hoàng và cứu lấy người thân của mình!) Frorifel nhìn Sion với ánh mắt kiên
định.
Julius đã rời đi được vài phút để đến cuộc họp các nước liên
minh ở Gerrany bằng cổng dịch chuyển. Đội Zwart được thành lập từ các cựu thành
viên của Quân đoàn Lưỡi Hái, đã phát hiện và tập trung tấn công hai người họ.
“Bắt chúng lại!”
“Nhắm vào con rồng!”
“Chúng tôi từ đội Zwart, xin viện trợ từ Elite 12! Ả
Frorifel và tay Draglens đang cố gắng trốn thoát!” Một tên liên lạc với họ qua
tai nghe.
“Rõ rồi!” Lạ thay, người trả lời là Fiela. Tai nghe mà cô
dùng có thể thu tín hiệu từ tai nghe khác và biến đổi giọng nói.
“Á! P-Phải đem trà đến cho Luciano Điện hạ!”
-----------------------------------------------------------------------------------------------------
“Tôi đã hẹn Hoàng hậu Bệ hạ đến cửa sổ của tòa tháp kia,
nhưng giờ xem ra khó mà đến được chỗ của họ.”
Một nhóm cưỡi lên những con ma thú có cánh và dùng Illuminon
bắn về một phía - Dramia.
<Kim Vọng>
Ma thuật này đã đẩy chúng ra. Quân lính nhóm khác lại kéo đến.
<Tăng Trọng Lượng>
Lần này, vũ khí của chúng chịu lực hút mạnh hơn gấp bội, nặng
nề trịu xuống, vài kẻ đã bị đè bẹp bởi chính vũ khí của mình.
<Cạm Bẫy Của Rừng Xanh>
Ma trận làm bọn quân lính bị ảo giác lạc trong rừng và bị tấn
công bởi các sinh vật ở đó, họ nhân cơ hội tập trung vào kết giới.
<Ma Pháp Cuối Cùng: Lưỡi Đao Vô Hạn>
Đòn trí mạng của Sion nhắm thẳng đến vị trí kết giới mới phục
hồi đang còn yếu. Nhưng hắc ma pháp lập tức cố chống đỡ và khôi phục lại vết nứt.
“Hãy để bàn tay của mẹ thiên nhiên trừng phạt những linh hồn
bóng tối!"
<Thanh Tẩy>
Trong lúc cô dùng ma pháp này, họ cần người trợ lực cho
Sion.
“Giúp bọn chị một tay, Alden!” Frorifel đặt tay lên viên ngọc
lục bảo trên vòng cổ của mình.
“Okay! Dốc toàn lực cùng Frorie nào!” Alden hứng khởi hô
lên.
<Tia Sáng Mặt Trời>
Chùm sáng do ma pháp của Frorifel và Alden tạo ra vừa phá hủy
vừa thanh tẩy kết giới hắc ma thuật. Cuối cùng, một vụ nổ lớn xảy ra làm tất cả
mọi người phải nhắm mắt lại và tự bảo vệ bản thân. Cho đến khi Zwart mở mắt ra
thì họ đã thoát mất rồi.
“Dramia."
<Tàng Hình> Nhờ nó mà không ai có thể nhìn thấy họ.
“Ai còn sức đuổi theo chúng!”
“Các Elite chưa đến sao?”
“Không cần đâu!”
Ngay khi họ rời đi, Frorifel đã chú ý một kẻ khác xuất hiện
trên nóc một tòa nhà của cung điện. Kẻ đó mặc áo choàng trắng dài đến
chân, dùng một tấm màn che mặt, tay cầm quyền trượng, đeo một chuỗi dây và móc
một chiếc gương màu tím gắn những viên ngọc xanh.
“Ai đó?!”
“Là ngài Đại pháp sư Vidar!”
“Ta mang lệnh từ Quốc trưởng, việc này các ngươi không cần
quản nữa.”
“Nhưng—”
“Một trong những ưu tiên là sửa chữa cung điện và kết giới.
Ngoài ra các ngươi vẫn còn nhiều việc được giao phải không? Nếu không muốn thì
ta sẽ không giúp khi ngài ấy nổi trận lôi đình đâu.
Chúng nhìn nhau một lúc, rồi cúi đầu và nói:
“... Nếu ngài đã nói vậy chúng tôi xin rút.”
("Khi thế giới này bắt
đầu suy tàn, cũng là lúc những mầm hoa mới rực nở" ư? Muốn thấy thật đấy!)
Hắn ta cười thầm.
Cho dù đuổi theo chúng cũng không thể đuổi kịp Dramia với tốc
độ nhanh nhất và khả năng di chuyển linh hoạt đã được rèn luyện nghiêm khắc của
nó.
“Ngươi là người hùng đấy, Dramia!” Sion xoa đầu nó và cười
phấn khích.
-----------------------------------------------------------------------------------------------------
Họ đáp xuống khu rừng nơi có nghĩa trang, nơi dựng bia tưởng
niệm các chiến binh tử trận. Có một người khác cũng ở đây, là Leonardo. Anh ta
vừa sờ lên cổ, vừa cắn môi đến chảy máu. Đôi mắt rũ rượi lần theo những cái tên
và dừng lại ở “Mabel Havert”.
-----------------------------------------------------------------------------------------------------
Leonardo nhớ lại ngày mà Clement, Patrick, Alica và Lily trở
về sau khi được phục vị Elite, họ đến nhà anh ta thăm bệnh. Trên tay Patrick cầm
chiếc khay để một chiếc vòng tay Potesta. Đó là chiếc vòng giúp Julius kiểm
soát thuộc hạ. Hắn có thể biết được vị trí, việc chúng đang làm, liên lạc hay
thủ tiêu chúng thông qua chiếc vòng.
“Chúng tôi đã rất lo lắng cho cậu đấy, người anh em.”
Patrick buồn rầu ra mặt.
“Tiền bối à, lần sau anh không nên nghĩ quẩn, cắt cổ tự sát
như thế. Chỉ cần sống thì vẫn còn hi vọng mà phải không?” Alica vẫn giữ vẻ lãnh
đạm, giấu đôi tay đang run lui sau lưng, lựa lời mà nói.
Gương mặt thì nhăn nhó, cơ miệng Leonardo cứ mấp máy mãi mới
cất tiếng:
“Không đâu. Ta đã chết từ lúc nghe tin Bệ hạ băng hà. Alica,
mấy câu mà em nói cứ như thoát ra từ miệng của kẻ ham sống sợ chết, bán chủ cầu
vinh.”
“…!”
“Các Hoàng tử, Công chúa vẫn gắng sống thì tại sao cậu phải
lãng phí mạng sống của mình như vậy?” Clement vẻ không hiểu, xung quanh hắn là
một bầu không khí u ám.
“Trả lời tôi đi, tại sao mọi người lại phản bội Sunigtaina?
Chúng ta lẽ ra phải quyết chiến đến hơi thở cuối cùng vì Hoàng đế Bệ hạ. Vậy
mà… Tôi không thể tin được mọi người là loại người như vậy!”
Clement cười nhếch mép, lên tiếng trước:
“Bình tĩnh đi, Leo. Thứ tôi trung thành là cách Người thực
hiện lý tưởng của mình, nó tương tự với tôi. Nhưng nếu tôi chết dưới lưỡi hái của
Arfordio, tất cả những nỗ lực của tôi đều là vô nghĩa. Đừng hiểu lầm, tôi vẫn
chưa quy thuận hắn đâu, chúng ta phải nghĩ cách lật đổ hắn.”
Leonardo không thể tin vào tai mình, quay sang nhìn Patrick.
“Chẳng phải anh rất ái mộ Bệ hạ sao? Một người luôn đối tốt
với đồng đội, lại hiếu chiến, hiếu thắng như anh, lại có thể quỳ gối trước kẻ
đã giết Người ư?”
“Phải, tôi thần tượng hình ảnh người anh hùng dũng mãnh, khẳng
khái của Người. Nhưng khi phải lựa chọn giữa việc chết vì thần tượng mà bị nhớ
đến là kẻ man rợ và sống tiếp để có cơ hội đạt được hình ảnh của người đó, tôi
buộc phải chọn cái thứ hai.” Patrick cười một cách gượng gạo, nom vẻ bất lực.
“Vô liêm sỉ! Còn em sao Alica? Cô nữa, Salucat?”
“Em không thể bỏ lại thương hội Uranche, Arfordio cũng đã
giúp gia đình em. Nên em chỉ có thể xin anh hiểu cho.”
Nét mặt Lily không biến sắc, cô ta vụt lấy cái vòng trên
khay, đeo vào tay Leonardo.
“Hãy thề sẽ trung thành với Quốc trưởng Arfordio đi!”
Leonardo siết chặt một tay, tay kia hất bay chiếc vòng. Anh
ta toan cắn lưỡi nhưng Lily đã đưa tay vào miệng anh ta và cản kịp thời. Sững hồn,
anh nhả tay cô ta ra. Trước sự bàng hoàng của mọi người, Lily chỉ tự sơ cứu. Cô
dùng ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lẽo, nhìn thẳng vào mắt anh ta và nói:
“Bởi vì tức giận, nên tôi mới trả lời. Nếu như tôi còn có
giá trị cho ai đó, tôi sẽ bám víu vào họ, như là lí do để sống.”
“Leo, còn một chuyện nữa—”
“Đừng, Clement!” Alica và Patrick đồng thanh.
“Cậu còn định đóng vai đồng đội tốt nữa sao, Patrick? Và
Alica, đây là cách để cho cậu ta động lực sống đấy.”
“…”
“Trong trường hợp đó, cậu hãy đến gặp Arfordio và xác định
rõ ràng việc mình muốn làm.”
-----------------------------------------------------------------------------------------------------
“Ngài Havert!” Frorifel ngạc nhiên.
“Anh sẽ không ngăn cản chúng tôi chứ?” Sion chuẩn bị vũ khí.
“Hai người định rời khỏi đây thật sao?”
“Đúng vậy, ta và Sion sẽ đi tìm sự trợ giúp! Ta tin rằng hai
chúng ta có thể góp công sức vào công cuộc khôi phục Sunigtaina. Anh cũng muốn
như vậy phải không?” Câu trả lời quyết tâm của Frorifel khiến Leonardo khựng lại,
chưa kịp nói thì Sion đã ngắt lời.
“Dù tôi biết nó rất liều lĩnh, nhưng vẫn an toàn hơn là ở cạnh
hắn.” Sion gợi nhắc đến Julius với vẻ mặt đau đớn.
Leonardo cười khi đã chắc chắn việc mình muốn làm, rồi quỳ
xuống thề với Frorifel.
“Thần hiểu rồi. Thần sẽ dùng cả sinh mạng để bảo vệ Hoàng hậu
và Hoàng tử Luciano!”
So với Frorifel, họ bị canh giữ chặt chẽ hơn rất nhiều. Hơn
nữa, Roselia là Godine biết về các trang Akasha của Sunigtaina. Julius có thể
dùng họ làm con tin để ngăn cản hành động của Frorifel.
“Hãy đến căn cứ Hechilos, có thể ngài Westaln vẫn còn ở đó.”
“Chúng tôi biết rồi! Cảm ơn anh.” Sion đập tay với Leonardo
để khẳng định lời hứa, hẹn với nhau rằng tương lai sẽ lại cùng sát cánh.
“Bảo trọng đấy!” Anh ta cười rồi họ chia tay nhau.
(Hoàng hậu và Hoàng tử cũng đeo chiếc vòng tương tự. Hứa những
điều mày có thể không làm được như thế, Leonardo… Không! Phải tìm cách biến nó
thành hoàn toàn có thể làm được!)
-----------------------------------------------------------------------------------------------------
Nhắc đến Roselia và Luciano đang bị giám sát ở biệt viên, cựu
Hoàng hậu thì vẫn an nhiên uống trà và nhìn cậu con trai vừa vẽ chân dung của cha
mình vừa sụt sịt. Trên tay Luciano cũng đeo Potesta, chúng có thể trông coi cả
hai mẹ con chỉ qua một chiếc. Fiela đứng cạnh để hầu hạ. Và rồi họ nhận được một
tin dữ. Roselia nhẹ nhàng bỏ tách trà xuống, như hiểu ra điều gì đó, cô đuổi
người đưa tin đi. Nhìn qua Luciano, cậu bé đứng hình để những giọt nước mắt rơi
trên bức vẽ, trên tay bóp chặt cây cọ. Fiela vừa mếu máo vừa vỗ về an ủi chủ
nhân. Roselia vuốt ve gò má cậu bé và thì thầm gì đó. Cậu ngỡ ngàng như không
tin được rồi ngoan ngoãn gật đầu. Roselia dùng khăn tay lau nước mắt cho con.
Cô gọi Dominica để dặn dò rồi dắt tay Luciano đi.
“Ông ngoại con đã dọn đến đây. Chúng ta sẽ đến chỗ ông và
nói cho ông biết.”
“Vâng.”
Gia đình bị chia cắt này liệu có thể đoàn tụ?
END MEMOIR 5
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét